Cách vực dậy tinh thần đang suy sụp. Đây chắc hẳn là điều bất cứ ai cũng muốn biết. Vì trong cuộc sống này, có quá nhiều chuyện buộc chúng ta phải suy nghĩ.
Từ cơm áo gạo tiền, đến những mối quan hệ đồng nghiệp, gia đình, yêu đương… Rồi công danh, rồi sự nghiệp….
Nếu may mắn, tất cả những vấn đề nêu trên đều thuận theo ý muốn. Ta gọi đó là “hạnh phúc”, là “thành công”.
Nhưng, nếu những điều trên diễn ra theo chiều hướng ngược lại, bất như ý. Ta lại gọi đó là “thất vọng”, “đau khổ”, “phụ bạc”, “bất công”… và đây gọi là tinh thần đang suy sụp
Khi thuận buồn xuôi gió thì tất cả chúng ta, hầu hết ai ai cũng đều vui vẻ. Trói buộc vào cái bản ngã “thành công”, và luôn nghĩ rằng những điều bất như ý sẽ không bao giờ xảy đến với mình.
Để rồi khi nó đến, ta lại không thể chấp nhận. Buồn bã, ức chế, tất cả dường như sụp đổ… Và buồn thay, Có rất nhiều người thật sự sụp đổ, vì chính mình ngăn mình đứng dậy bởi cái suy nghĩ “kết thúc”, “cánh cửa cuối cùng”, “hết thật rồi”…
Cách vực dậy tinh thần đang suy sụp tốt nhất nằm trong chính bạn
- Cách vực dậy tinh thần đang suy sụp nằm trong chính bạn, nằm trong chính chúng ta. Tại sao vậy? vì không ai có thể, ngoài chính mình tự kéo mình ra cái cảm giác thất vọng, buồn bã do chính mình tạo ra.
- Cuộc sống này vốn dĩ là vô thường. Mà vô thường nghĩa là luôn luôn thay đỗi. Cũng như nước trong dòng sông vậy, không bao giờ ngừng chảy.
- Dòng nước chảy mạnh hay yếu, hay thậm chí đôi khi nhẹ nhàng trôi, đều do thời tiết từng giờ, từng ngày, từng mùa mà biểu hiện.
- Cuộc sống của chúng ta cũng thế. Điều như ý và điều bất như ý luôn luôn thay nhau đi và đến. Tùy nhân ta gieo mà quả đến lâu hay mau mà thôi.
- Ví dụ như ta ở trong hoàn cảnh thoải mái, mọi việc thuận lợi trong thời gian dài. Dần dà rồi mình cho đó là bản ngã, là của mình, không bao giờ thay đỗi được.
- Cho đến khi sóng gió nổi lên, tất cả gần như xoay ngược với những gì ta từng có. Điều gì sẽ xảy ra với ta?
Tinh thần đang suy sụp và cách vực dậy nằm trong chính bạn
Không chấp nhận, là diễn biến tâm lý đầu tiên của hầu hết chúng ta. Dĩ nhiên rồi, mấy ai có thể chấp nhận được những điều tốt đẹp nhất từng là của mình, đang rời xa mình chứ.
Níu kéo bằng mọi cách, dẫu biết rằng không có tác dụng. Vì sao? vì sống trong thuận cảnh lâu quá, nghiễm nhiên cho nó thành bản ngã, là của mình. Nên khi thuận cảnh trôi đi, ta luôn tìm cách níu giữ. Mà làm sao có thể níu giữ được vô ngã ?
Khi đã thật sự vuột mất, tâm sinh buồn bã. Nhưng thật sự thì làm gì có được mất ở đây? Tại sao lại nói vậy? Ta sẽ hiểu rõ hơn ở sau này.
Khi thuận cảnh ẩn đi, suy nghĩ tiêu cực biểu hiện
- Khi thuận cảnh ẩn đi. Tại sao lại gọi là ẩn đi? Vì thuận cảnh và nghịch cảnh là vô minh, tùy duyên biến khởi liên tục thì làm gì có bản ngã mà mất?
- Nó chỉ ẩn và hiện, hiện và ẩn liên tục với thời gian mà thôi. Như trên đã nói, khi sống trong thuận cảnh quá lâu, tưởng đó là của mình, có thật và tồn tại mãi mãi. Nên khi nó ẩn đi, mới sinh ra tinh thần suy sụp.
- Thuận cảnh và nghịch cảnh ẩn hiện liên tục hàng ngày, hàng giờ từ nhỏ cho tới lớn. Nhưng vì ta không để ý nên không biết.
- Ví dụ đơn giản, bạn dùng nước ion life nhật bản thường xuyên. Cứ gần hết thì bạn đặt. Vô tình quên nên khi cần dùng thì không còn nữa. Thuận cảnh dần ẩn đi. Bạn cảm thấy khó chịu, muốn níu kéo.
- 19h tối, bạn gọi cho nước uống tâm an với hi vọng có thể giao liền. Nhưng giờ đó đã đóng cửa, hẹn sang ngày mai. Nói thật đi, bạn có hụt hẫng không? Có. Bạn có bực mình không? Có.
- Bạn có trách đại lý không? Có. Làm gì mà mới 19h đã nghĩ rồi, đúng ko? Đó là thuận cảnh ẩn đi, ngày mai lại hiện. Thời gian ngắn, thuận cảnh nhỏ nên sự hụt hẫng, bực mình cũng dễ trôi qua.
Tinh thần đang suy sụp và sự lựa chọn sai lầm của hầu hết chúng ta
Thuận cảnh ẩn đi càng nhiều, thì mang lại cho ta sự hụt hẫng càng lớn. Xin kể về một câu chuyện có thật của một người bạn. Câu chuyện này chắc sẽ gần giống với mỗi người chúng ta phải trải qua.
Hành trang vào đời của sinh viên mới ra trường là tấm bằng tốt nghiệp, kiến thức non nớt và nhiều bộ hồ sơ xin việc. Có vô vàn khó khăn, vấp ngã. Nhiều khi an ủi nhau vượt qua bằng những chầu nhậu đơn sơ bằng rượu, vài gói mỳ tôm bóp sống…
Đó có gọi là nghịch cảnh không? Vì sao lúc ấy lại vui vẻ đến vậy? Quen rồi, đã quen rồi thì đâu có gì gọi là nghịch cảnh. Đến đây, ta nên nhớ rằng nghịch cảnh là không có thật nhé. Quay trở lại anh bạn, xin được công việc đầu tiên vào công ty du lịch nhỏ.
Cứ vui vẻ và cố gắng, bằng nhiều mối quan hệ xã giao thân thiết, anh dần phát triển. Chuyển đến công ty chuyên nghiệp hơn, có nhiều tour hơn, thu nhập tăng nhiều hơn. Và dần dà, không còn những chầu nhậu an ủi đơn sơ nữa. “Nghịch cảnh” ẩn đi để nhường chỗ cho “thuận cảnh”.
Anh bắt đầu có số dư trong tài khoản. Có nhà, có xe, có cuộc sống gần như viên mãn. Thỏa mãn và bắt đầu quen với thuận cảnh. Không bao giờ suy nghĩ đến một ngày nó mất đi, vì điều đó với anh là không thể. Bạn và tôi, có thấy chính mình trong đó không?
Khi tinh thần suy sụp, nguy hiểm nhất là suy nghĩ mình sụp đổ
- Gần hai mươi năm không liên lạc. Anh gọi cho tôi, nhờ sự giúp đỡ. Theo suy nghĩ, tôi biết chắc mình là những liên hệ còn sót lại trong danh bạ của anh. Hỏi ra mới biết, anh nói anh mất tất cả. Công việc, nhà cửa…
- Giúp đỡ, và tìm việc làm cho anh. Tôi phát hiện ra vấn đề, anh đã tự trói mình vào quá khứ hôm qua, anh đã tự đóng cửa chính mình mất rồi…
- Kiếm cho anh việc làm lương tháng không cao, nhưng cũng không phải là thấp trong thời gian khó khăn này. Từ 8 đến 10 triệu một tháng, anh từ chối…
- Khóc với quá khứ hôm qua, trách rằng không ai giúp anh nữa… Tôi hỏi, “giúp làm sao” Bạn biết không, không phải không ai giúp. Nhưng ai cũng có giới hạn về tiền bạc.
- Cứ “mượn” và khóc khổ, không chịu đứng dậy dù cánh cửa ấy luôn có sẵn. Anh nói, dù gì cũng một thời… sa cơ rồi, hết thật rồi. Làm lại từ đầu, lương tháng như vậy, biết bao giờ quay trở lại như ngày xưa…
Tinh thần đang suy sụp và cách vực dậy phản ứng sai lầm của chúng ta là gì
Như anh bạn của tôi, là “không chấp nhận hiện tại”. Điều này có thể phai nhòa được, và hầu hết ta đều như vậy. Anh đau khổ nhớ về quá khứ. Nguy hiểm, vì đã chìm trong tiếc nuối thì tự mình không thể cho mình chấp nhận được.
Tìm đến những thanh âm cho là “phù hợp với tâm trạng”. Là những bản nhạc buồn, là những câu trích đầy oán trách và thù hận… Nó giúp được gì cho ta? Hay nó mang đến những cảm giác khó chịu hơn, nặng nề hơn?
Nguy hiểm hơn nữa, nó sẽ khiến bạn đưa ra những hành động dại dột. Bạn không có cơ hội để nói lên hai từ “hối hận” khi bất chợt bạn tỉnh ra đâu, tin tôi đi.
Bạn tôi, không chịu chấp nhận hiện tại. Trách luôn cả những người đã từng giúp mình. Khóc thương quá khứ, không chịu mở cánh cửa tiếp theo. Tự đóng sập cánh cửa của chính mình. Ngoài anh ra, không ai có thể giúp anh được nữa.
Ví dụ trên, bạn có thể thay thế bằng những hoàn cảnh mình đang gặp phải. Tôi nghĩ rằng nó sẽ luôn tương xứng với mọi hoàn cảnh. Khác nhau chỉ mỗi danh từ mà thôi. Sự nghiệp, tình cảm, công danh…
Vậy phải làm gì khi tinh thần đang suy sụp?
Khóc, la thật to, đập phá thứ gì đó đi nếu bạn muốn. Nếu điều đó giải tỏa được cái cảm giác uất ức trong bạn. Gọi ngay cho người bạn thân nhất, nếu bạn muốn say. Uống đi, say đi và nói hết đi. Không cần biết người ta có hiểu hay ko. Chỉ cần mình nói, và say quá thì có người dẫn mình về.
Đừng nghe những thanh âm mà bạn cho là phù hợp với tâm trạng buồn của bạn lúc này. Nó hại bạn nhiều hơn đó. Hãy làm điều ngược lại, nghe những bản nhạc vui. Đừng có quan tâm là mình có vui nỗi hay không. Tác dụng không ngờ của nó là làm xao loãng cái buồn của bạn.
Khi đã nhẹ nhàng thì bình thản chấp nhận với hoàn cảnh không thuận lợi. Đừng nghĩ về cái đã qua, sống hết mình với ngày hôm nay, đừng quan tâm tới ngày mai không biết được. Khi khó khăn đã qua đi thì thuận lợi sẽ đến.
Thuận cảnh và nghịch cảnh ẩn hiện liên hồi. Cái ta nhận được là kinh nghiệm, là tâm thái bình thản để đón nhận. Chúng ta không thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông. Thì suy sụp sẽ không thể đến hai lần trong cùng một nghịch cảnh.
Hi vọng bài viết này có thể hồi hướng cho ai đó sớm vượt qua khó khăn. Để lấy lại tâm thế an nhiên, bình an vốn dĩ không lay chuyển trong mỗi chúng ta. Để rồi trong những khúc sông không bình lặng khác, ta có thể tự nhiên đón nhận, bình an lướt qua